BÀI VIẾT VĂN CUỐI HỌC KÌ 1 ĐÃ LẤY ĐI BAO NƯỚC MẮT CỦA CÔ GIÁO
Tuổi thơ của những đứa trẻ có bố mẹ bận rộn thường sẽ gắn liền với ông bà. Em cũng không thuộc trường hợp ngoại lệ. Từ khi nhỏ, bà ngoại luôn là người chăm sóc và bảo vệ em. Có bà ngoại trong kí ức là một niềm an ủi lớn và cũng không biết từ bao giờ người bà ấy trở thành chỗ dựa vững chắc của đứa trẻ này.
Lúc còn bé, vì quá mải mê với công việc mà mỗi khi bước ra từ cánh cổng trường mẫu giáo, không phải bố cũng không phải mẹ mà là bà - người đã luôn dang rộng vòng tay ôm em vào lòng. Bà thường hỏi em thích gì, muốn gì và sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của em. Có thể bà không có nhiều tiền, không giàu sang nhưng bà vẫn rất cố gắng để khiến con cháu của mình vui. Bà như là một người bạn đồng hành với cháu của mình. Điều đó thể hiện qua từng lần bà dành thời gian để tâm sự, chia sẻ với tụi em những chuyện không vui hay những khúc mắc nào đó chưa được bày tỏ. Bà rất chăm, mỗi khi em chìm vào giấc ngủ thì bà lại tranh thủ làm việc nhà vì thương con, thương cháu. Tuy chỉ là nội trợ bình thường nhưng bà lại có vai trò vô cùng quan trọng trong gia đ ình, vì khi không có bà mọi thứ dường như bị xáo trộn lên. Một tay bà có thể sắp xếp mọi công việc trong nhà một cách ngăn nắp cho dù điều đó có khó đến thế nào .
Vậy mà chớ trêu thay ông trời lại không cho bà sức khỏe. Vào ngày biết bà bị ngã cầu thang thì cả nhà gần như suy sụp. Sau lần đó , bà bị mắc nhiều bệnh như: bệnh tim, bại liệt, chấn thương ở vùng đầu và nhiều bệnh khác. Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn đối với chính bản thân bà và gia đình. Bà bắt đầu việc đi lại bằng những bước chân khập khễnh , nặng nề nhưng nó lại trở thành niềm vui lớn của gia đình, vì chỉ lúc ấy mọi người mới biết bệnh tình của bà đã tiến triển tốt hơn . Mỗi khi trái gió trở trời bà nói: "Bà đau …lắm!…" Những lúc ấy ngoài nhữ ng lời động viên qua loa như: " Bà ơ i, bà cố lên nhé!" , " Bà ơi , không sao đâu bà ạ!…” thì em lại chẳng biết làm gì để bà có thể vui hơn. Mỗi đêm, em biết bà khóc rất nhiều có lẽ bà nghĩ con cháu không cần bà và nghĩ mình là gánh nặng không đáng có cho con cháu.
Cứ ngỡ Tết năm 2023 sẽ là một cái Tết êm ấm bên gia đình, nhưng sự thật lại phũ phàng khi đêm mùng 1 bà ra đi mãi mãi. Bà kết thúc cuộc đời ở tuổi 68 khi còn bao mong muốn, ước mơ chưa được thực hiện. Ngày mà bà mất, ngày mùng 1 tết, đáng lẽ là ngày mọi người phải quây quần, sum họp bên gia đình và trẻ con sẽ cười thật tươi nhưng ở ngôi nhà đó lại chất chứa biết bao nỗi buồn đau, mất mát. Tiếng kèn trống vang lên những âm thanh nặng trĩu như cả trái đất đè lên trái tim nhỏ bé của em. Em thiết nghĩ ngày hôm đó trời sẽ mưa thật to thay cho giọt nước mắt của những người còn ở lại nhưng ông trời lại mỉm cười toả ra những tia nắng vàng như muốn nói: Rồi bà sẽ được hạnh phúc nhưng là hạnh phúc ở một thế giới khác!
“Bà ơi, có phải bà không còn tí hy vọ ng nào trên thế giới này không? Bà ơi thế giới này đối xử quá bất công với bà nhỉ?” Có lẽ đây sẽ là những câu hỏi không có hồi âm từ bà. Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng cháu có thể trả lời được. Vì cháu là cháu củ a bà mà!
"Tình yêu của ngoại là biển xanh sâu nặng, là chỗ dựa vững chắc trong những ngày tháng cô đ ơn và khờ khạo." . Ðối với em người mẹ thứ hai không phải là cô giáo mà là bà. Bà ân cần , dịu dàng theo cách riêng. Giờ đây, ngoại không còn trên cõi đờ i này nữa nhưng ở khoảng trời nào đó cháu biết bà đã soi sáng cuộc đời cháu bằng những tia nắng vàng. "Bà ơi! Cháu biết ở trên ấy mọi đau khổ và bệnh tật của bà đều đã tan biến. Và bây giờ bà lại là ánh đèn thắp sáng tương lai của cháu và mọi người trong gia đình. Từ bây giờ mọi mong muốn của bà hãy để cháu thực hiện! Cháu sẽ thay bà sống và bước hết phần đời còn lại, dù cho có đối mặt với điều gì trên cuộc đời này cháu sẽ trở thành một người tử tế như bà đã dạy! Yêu nhớ ngoại!”